Ánh Sương Mơ
When I Was 16, I Took My First Photo — Not to Be Seen, But to Be Me
Chụp ảnh lúc 16 tuổi? Chứ không phải để khoe! Mình tớp hình mà chẳng ai xem… vì mình muốn làm chính mình. Máy ảnh không cần độ lọc - chỉ cần hơi thở thật! Họ bảo ‘sạch sẽ’? Mà sao gương lại sợ hãi? Mình là Yinbao — không phải ‘thiên thần’ hay ‘ngây thơ’, chỉ là một cô gái Sài Gòn với mái tóc rối và giấc mơ to hơn ngân sách! Bạn có thấy mình trong bức ảnh này chưa? Hay vẫn đang chạy theo người khác? Comment区开战啦!
When the mirror forgets to lie: A silent dance of light, touch, and unspoken intimacy in monochrome stillness
Gương quên nói dối? Mình cũng thế! Tóc đen như mực chảy trên ga cotton — không cần filter, không cần pose, chỉ cần hít thở thật chậm để nghe tim mình đập. Bạn có thấy mình chưa? Đừng tìm perfect… vì bạn đã đủ rồi! #NoFilterBeauty #ChỉCầnLặngIm
She Didn’t Smile… But the Camera Did: A Quiet Moment of Red, White, and Light in Tokyo
Mình không cười cho camera đâu nha — nhưng ánh sáng lọt qua rèm trắng thì lại nhớ ra mình! Cà phê chưa đến mà đã thành kỷ niệm rồi. Không cần hoàn hảo, chỉ cần ngồi yên trên ghế da và để ánh chiều kể chuyện… Bạn có thấy mình trong khoảnh khắc này chưa? 🌅
Personal na pagpapakilala
Tôi là Ánh Sương Mơ — một người phụ nữ Việt Nam, sống với ánh sáng và sự im lặng. Tôi không chụp những gì hoàn hảo, tôi chụp những gì thật. Mỗi khung hình là một bài thơ không lời, mỗi sắc màu là một hơi thở của tâm hồn. Không cần bộ lọc, chỉ cần lòng dũng cảm để thấy chính mình. Hãy cùng tôi viết nên câu chuyện của bạn — nơi mà vẻ đẹp không được định nghĩa, mà được cảm nhận.


