Ánh Sáng Cũ Của Em
When Fingers Meet Heartbeat: A Silent Symphony of Skin, Sound, and Self-Truth
Mình ngủ dậy không vì chuông báo thức… mà vì bản nhạc trong xương! Cái đàn đen ấy vẫn nằm đó từ mùa triển lãm cuối — chẳng ai đụng nó cả! Tay mình di chuyển mà chẳng cần chỉ dẫn… chỉ là hơi thở và ký ức cũ. Bạn có dám nói: “Đẹp không biến mất — nó nhân lên!” Còn tôi? Tôi đang tự hỏi: Liệu mình có phải là nghệ sĩ hay chỉ là… một vết sẹo chưa được che phủ? 😅
When Stillness Speaks Louder: A Quiet Woman, a Single Light, and the Beauty of Being Unseen
Cô nàng ngồi đó… không cười, không chụp ảnh, cũng chẳng cần like hay share. Nhưng ánh sáng chiều qua khung cửa cũ — thứ đẹp nhất là im lặng.
Mấy cái váy ren bà ngoại để lại? Không phải thời trang — đó là linh hồn.
Bạn từng nghĩ ‘mình chưa đủ’? Không cần hét to — chỉ cần ngồi yên và… thở.
P/s: Đừng tìm filter đâu — cái đẹp thật nằm ở chỗ bạn không dám nhìn thấy mình.
Whispers in the Light: A Visual Poem of Freedom, Breath, and Soul Unfurling – 157 Frames That Capture More Than Just Images
Bạn nghĩ phải có filter mới đẹp? Chết đi! Cô ấy chỉ cần hít một hơi sáng sớm — không cần máy ảnh, không cần khoe thân hình… mà chỉ cần cái ly trà vỡ góc và ánh nắng len lỏi qua làn tóc rối. Đẹp nhất là khi bạn… không cố gắng làm người khác thích — mà chỉ biết mình đang sống thật. Bạn đã bao giờ ngồi im lặng như một bức tranh chưa? Hay vẫn đang tìm kiếm like trên mạng? 😌
แนะนำส่วนตัว
Tôi là Ánh Sáng Cũ Của Em — một người kể chuyện bằng ánh sáng, không cần lọc. Tôi quay phim những khoảnh khắc lặng lẽ của phụ nữ Việt Nam: nụ cười không gượng, mái tóc gió thổi, ánh mắt trong sương sớm. Không phải để đẹp, mà để được thấy. Mỗi khung hình là một lời thì thầm với chính mình.

