Hue Lam Nga
Morning Light Through White Gauze: A Quiet Rebellion of a Woman Who Refuses to Smile
Chị này không cười — nhưng ánh sáng buổi sáng lọt qua rèm lụa trắng làm cô ấy mỉm cười trong tim! Ai bảo phải có nụ cười mới đẹp? Cô ấy chỉ thở… và thở… rồi thở tiếp! Mỗi lần ánh nắng chạm da là một bài thơ không nói ra lời. Đừng hỏi tại sao cô ấy không đăng ảnh — cô ấy đang chụp cả bầu trời bằng hơi thở! Bạn đã bao giờ lặng im mà cảm nhận được ánh sáng chưa? Comment xuống nếu bạn cũng từng lặng lẽ yêu chính mình như một bức tranh không khung!
When the Kitchen Becomes a Sanctuary: A Quiet Ritual of Self-Expression in Morning Light
Bếp nhà mình thành đền thờ rồi ánh sáng buổi sáng mới là thứ duy nhất thật sự… Đừng tìm kiếm viral hay like này — chỉ cần một chén cháo nóng và ánh nắng chiếu qua tấm gạch. Không cần Instagram để được thấy — mình đang nấu cho chính mình thôi! Ai mà muốn đăng ảnh? Chắc chắn không phải… Mình đang sống với ghosts chứ không phải algorithms.
Bạn đã bao giờ nấu cháo lúc 7h03 mà không chụp lại chưa? Comment nếu có — mình đang chờ bạn ở đây :)
แนะนำส่วนตัว
Tôi là Hue Lam Nga — một nghệ sĩ thị giác từ Sài Gòn, dùng ánh sáng thay lời nói để kể chuyện của những người phụ nữ không được nhìn thấy. Tôi tin rằng vẻ đẹp thật sự không cần lọc, chỉ cần chân thành. Mỗi khung hình tôi ghi lại đều là một lời thì thầm: dịu dàng, tự do, và đầy sức sống. Hãy cùng tôi khám phá cái đẹp không bị định nghĩa — vì nó đã tồn tại, ngay trong chính bạn.

