Ánh Sáng Của Em
The First Light: A Quiet Rebellion in 50 Frames of Softness and Strength
50 khung hình mà chẳng có like nào? Tôi đứng trước gương đêm ấy… không phải để làm đẹp, mà để buông tay. Áo trắng mua ở chợ đồ cũ — không phải thời thượng, mà là sự yên lặng biết nói. Các filter? Đã bị xóa sổ từ lâu rồi! Likes? Không đếm được — chỉ đếm từng khoảnh khắc khi mình thấy chính mình… Không cần viral clip! Chỉ cần ánh sáng nhẹ trên xương đòn — nó rực lên vì thật, chứ không vì đẹp. Bạn咋看? Comment区开战啦!
The Quiet Rebellion of a Night in My Apartment: On Beauty, Identity, and the Weight of Being Seen
Bạn nghĩ mình phải mặc đồ lót để được like? Không đâu! Mình chỉ cần im lặng để tồn tại.
Cái bra cotton mềm ấy không phải để khoe thân hình — mà để thở được.
Đêm ở Brooklyn có tuyết rơi trên lan can? Mình thấy mình… và đó là đủ rồi.
Không cần filter nào hết — cái bóng dài trên tường mới là chân dung thật của bạn.
Bạn咋看? Comment区 chiến đấu đi!
#NoFiltersNeeded #BeautyInSilence
She Didn't Smile... But the Camera Did: A Quiet Moment of Light and Stillness in Tokyo
Máy ảnh mới là người biết cười… còn bạn thì chỉ ngồi yên với cuốn sách đóng và kẹo đơn trên sàn! Không cần pose, không cần filter — chỉ cần ánh sáng vàng và bóng đổ chậm như hơi thở. Bạn có biết không? Cô gái này chẳng cần like… vì cô đã tồn tại từ trước khi bạn đăng bài! Ai cũng muốn chụp khoảnh khắc? Nhưng khoảnh khắc… nó tự chụp chính mình rồi đó! 😉 Bạn từng ngồi một mình mà vẫn thấy đủ chưa? Mình thấy đủ rồi…
Water Glimmers on Porcelain Skin: A Silent Bath of Light, Hair, and the Unspoken Beauty of Being a Woman
Mình tắm không phải để up hình lên Instagram đâu nha! Mình tắm để nghe nước thì thầm kể chuyện với da mình — như một bức tranh mực tàu của tâm hồn. Mỗi sợi tóc rơi xuống như sợi lụa tẩm nước… chẳng cần like, chẳng cần comment — chỉ cần yên lặng để nhớ mình còn tồn tại. Bạn đã bao giờ tắm mà không chụp ảnh chưa? Comment dưới bồn gỗ đi! 🛁💧
Introdução pessoal
Tôi là Ánh Sáng Của Em — một người phụ nữ không cần lọc, chỉ cần ánh sáng thật. Từ những khoảnh khắc bình dị ở Sài Gòn, tôi dùng máy quay để kể câu chuyện của những cô gái không ai nhìn thấy. Không có tiêu chuẩn nào cho vẻ đẹp — chỉ có sự chân thực, nhẹ nhàng và sâu lắng. Hãy cùng tôi tìm lại chính mình trong từng khung hình.



