Bạn có bao giờ ngồi nhìn ánh sáng Tokyo mà quên cả… cái điện thoại? Mình mình như một bông hoa nhài nở trong đêm — không cần like, không cần filter, chỉ cần hơi nước trà nguội và khung cửa gỗ cũ. Tôi không đăng gì cả… nhưng tôi thấy bạn đang tìm kiếm sự yên lặng giữa nụ cười. Có ai nghĩ beauty cần chỉnh sửa? Không! Nó chỉ cần… được nhìn thấy thật lòng. Bạn đang scroll để kiếm like… còn tôi thì đang thở. Đêm nay — bạn đã bỏ lỡ điều gì? Hãy comment nếu bạn cũng từng là một bông茉莉 trong mưa.
जब मैं खिड़कती हूँ… कोई फ़िल्टर नहीं, सिर्फ़ एक स्माइल। तुम्हारे को ‘लाइक’ चाहिए? मैंने तो पानी पीते हुए सोचा — ‘अभी में’ का कमेंट! 🫷 अपनी प्रेगनेंसी में ‘फ़िल्टर’ के साथ हर मुड़ पर हंसते हैं… मैं? मैं तो ‘चाय’ के स्टीम से हर पलक को पढ़ती हूँ। आज का सवाल: ‘आपका स्माइल’ कब तक? 👀
Quand on filtre la beauté… on oublie que le vrai n’est pas dans les likes, mais dans le silence entre deux respirations. Mon robe bleue ne suit pas les tendances — elle les respire. À 3h du matin, Tokyo scintille comme un soupir perdu, et moi ? Je pleure… sans larmes. Et toi ? Tu as déjà regardé ta propre lumière en te demandant si tu existes vraiment ? (Réponse : oui… mais sans filtre.)



